“Anh rất muốn được hỏi một câu rằng liệu em có buồn nếu như em không phải người phụ nữ được anh lựa chọn”
Từ khi còn rất nhỏ tôi đã được mẹ dạy cho bài học vỡ lòng về sự lựa chọn. Rồi lớn thêm chút nữa, cuộc sống xung quanh lại dạy cho tôi biết rằng không chỉ đơn giản là chọn những thứ mình thích mà nếu muốn được lâu bền thì cách tốt nhất là nên chọn những thứ phù hợp với mình. Cứ tưởng chỉ cuộc sống cơm áo gạo tiền, chỉ công việc hay chiếc áo chiếc quần mới cần phải chọn lựa, vậy mà có một ngày trái tim tôi cũng bị bắt buộc phải lựa chọn việc nên đến với em hay không.
Em có buồn nếu người anh chọn không phải là em? Em có buồn nếu như anh bắt buộc phải hướng bước chân mình về một phương trời khác? Trước đây chưa bao giờ anh nghĩ rằng có ngày mình lại phải lựa chọn yêu thương.
Dẫu biết rằng khi đã yêu thì không nên so sánh, thế nhưng thật buồn khi mà chính bản thân anh lại cảm nhận được rằng tình yêu của em dành cho anh chỉ là thoáng qua cho hết tháng ngày thiếu vắng người mà em thực sự dành tình cảm yêu thương. Anh yêu em rất nhiều, yêu đơn giản chỉ vì yêu và tự nguyện hiến dâng trái tim mình cho đối phương một cách vô điều kiện. Thế nhưng em thì khác, bởi em đến với anh chỉ để khỏa lấp mọi thiếu vắng của người em thực sự yêu thương.
Anh rất muốn được hỏi một câu rằng liệu em có buồn nếu như em không phải người phụ nữ được anh lựa chọn, thế nhưng anh lại sợ rằng mình sẽ phải suy nghĩ sau khi biết được câu trả lời. Nếu em trả lời rằng không, dĩ nhiên khi ấy anh sẽ rất buồn. Còn nếu em trả lời có, ai dám đảm bảo rằng em sẽ không phân vân, không nuối tiếc vì đã để mất một người mà với em người ta là hoàn hảo?
TTP